“Vứt bỏ”…nhưng anh đâu gạt tất cả ra sau
Ta còn thiếu những lần hỏi thăm, sau cái ngày ta bước qua nhau
Em còn giữ lại cho mình những hận thù, hay đã ném nó đi từ lâu
Những bức hình vẫn như ban đầu hay đã phai màu theo những lần đau
Còn anh vẫn vậy, vẫn thế… vẫn buồn khi trời chuyển mưa
Vẫn một mình bên ly đen đá, chiếc radio phát bài Diễm xưa
Chẳng biết khi nào cô đơn với anh từ lâu đã thành thói quen
Những lúc rối ren chẳng biết tìm kiếm ai đó để mà nói lên
Và khi ấy anh thường một mình, lang thang đây đó giữa lòng phố thị
Cảm nhận mọi thứ vô vị, mang theo nỗi buồn để làm lộ phí
Hoặc thỉnh thoảng lại cứ một mình lên sân thượng cùng chiếc guitar
Và cứ một mình ngân nga giai điệu luyến tiếc những ngày vui xa
Và anh nhận ra có những nỗi niềm không thể nào nói ra bằng lời
Có nỗi sợ phải đối mặt, không thể trốn dù chạy đằng trời
Có những niềm vui đơn giản, mong cầu đời thì cũng chẳng tới
Và có buồn thêm vạn ngày nữa cũng chẳng trở về những ngày thảnh thơi… babe
Anh không chắc mình sẽ quên được em
Nhưng không mong ngày sẽ dài hơn màn đêm
Có những thứ chẳng mấy khi ta cần đến
Nhưng lại đào bới tất cả để tìm khi nó không còn gần bên
Anh biết, nếu cứ đâm đầu vào những chuyện cũ
Thì đồng nghĩa việc anh để mình chết dần chết mòn trong những phiên ưu
Nụ cười trên môi là thứ duy nhất anh khó bật lên
Và “Nước mắt” là nội dung duy nhất trong quyển sổ tay anh đề cập đến
Vì một khi thuyền đã cập bến, còn cách nào để níu lại đây
Tơ tình chẳng tha thiết giăng, biết cách nào để nối lại dây
Anh chẳng ngại say, nên lại cho phép mình chìm đắm trong men
Vì nó khiến anh thấy ổn nhất sau những chuỗi ngày cằn cỗi không em
Rồi lắng trong đêm, anh tự mình nên xây viễn cảnh hạnh phúc
Em xuất hiện trong bộ váy cũ đến gần bên anh đưa tay đánh thức
Vô thức ta cùng nhau nhảy, hòa vào nhau trong giai điệu valse
Em từng rất ghét mùi men nhưng lại mời anh một ly rượu vang
Rồi khi tỏa nắng đầy trời, bóng hình nhỏ nhắn dần mờ
Anh mới hay mình đã mất em nên lại tiếp tục trong vai thằng khờ
Lại tiếp tục buồn rầu, bất cần như thường vậy thôi
Kéo ngăn tủ lấy chiếc nạ anh vội mang vào để đón ngày mới
Mưa vẫn còn rơi ngoài hiên
Trong lòng anh bao sầu lo triền miên
Nhớ ai nhiều…. sao còn thao thức
Trên xe dạo quanh đường quen
Nơi ngày xưa anh thường đi cùng em
Tìm vệt nắng trong chiều..
Xua đi mây mờ
Ta còn thiếu những lần hỏi thăm, sau cái ngày ta bước qua nhau
Em còn giữ lại cho mình những hận thù, hay đã ném nó đi từ lâu
Những bức hình vẫn như ban đầu hay đã phai màu theo những lần đau
Còn anh vẫn vậy, vẫn thế… vẫn buồn khi trời chuyển mưa
Vẫn một mình bên ly đen đá, chiếc radio phát bài Diễm xưa
Chẳng biết khi nào cô đơn với anh từ lâu đã thành thói quen
Những lúc rối ren chẳng biết tìm kiếm ai đó để mà nói lên
Và khi ấy anh thường một mình, lang thang đây đó giữa lòng phố thị
Cảm nhận mọi thứ vô vị, mang theo nỗi buồn để làm lộ phí
Hoặc thỉnh thoảng lại cứ một mình lên sân thượng cùng chiếc guitar
Và cứ một mình ngân nga giai điệu luyến tiếc những ngày vui xa
Và anh nhận ra có những nỗi niềm không thể nào nói ra bằng lời
Có nỗi sợ phải đối mặt, không thể trốn dù chạy đằng trời
Có những niềm vui đơn giản, mong cầu đời thì cũng chẳng tới
Và có buồn thêm vạn ngày nữa cũng chẳng trở về những ngày thảnh thơi… babe
Anh không chắc mình sẽ quên được em
Nhưng không mong ngày sẽ dài hơn màn đêm
Có những thứ chẳng mấy khi ta cần đến
Nhưng lại đào bới tất cả để tìm khi nó không còn gần bên
Anh biết, nếu cứ đâm đầu vào những chuyện cũ
Thì đồng nghĩa việc anh để mình chết dần chết mòn trong những phiên ưu
Nụ cười trên môi là thứ duy nhất anh khó bật lên
Và “Nước mắt” là nội dung duy nhất trong quyển sổ tay anh đề cập đến
Vì một khi thuyền đã cập bến, còn cách nào để níu lại đây
Tơ tình chẳng tha thiết giăng, biết cách nào để nối lại dây
Anh chẳng ngại say, nên lại cho phép mình chìm đắm trong men
Vì nó khiến anh thấy ổn nhất sau những chuỗi ngày cằn cỗi không em
Rồi lắng trong đêm, anh tự mình nên xây viễn cảnh hạnh phúc
Em xuất hiện trong bộ váy cũ đến gần bên anh đưa tay đánh thức
Vô thức ta cùng nhau nhảy, hòa vào nhau trong giai điệu valse
Em từng rất ghét mùi men nhưng lại mời anh một ly rượu vang
Rồi khi tỏa nắng đầy trời, bóng hình nhỏ nhắn dần mờ
Anh mới hay mình đã mất em nên lại tiếp tục trong vai thằng khờ
Lại tiếp tục buồn rầu, bất cần như thường vậy thôi
Kéo ngăn tủ lấy chiếc nạ anh vội mang vào để đón ngày mới
Mưa vẫn còn rơi ngoài hiên
Trong lòng anh bao sầu lo triền miên
Nhớ ai nhiều…. sao còn thao thức
Trên xe dạo quanh đường quen
Nơi ngày xưa anh thường đi cùng em
Tìm vệt nắng trong chiều..
Xua đi mây mờ
( TeeRings )
www.ChordsAZ.com