Bến xưa còn chờ đò sang
Trách sao lòng người cầu sang
Nỡ buông câu thề, nói không quay về đò xa chốn đây
Tiếng ai một mình thở than
Xót thương phận đời dở dang
Sao em mang hết đau thương, dứt tơ vương hỡi người
Đò ơi đò ơi...ơi.đò...
Lòng này nhớ thương đò xưa, trăng ngàn khơi tìm đò nơi đâu
Lối xưa còn ai quay về, trách than người buông câu thề
Lòng người nương nấu, lòng người ai thấy trách ai đò ơi...
Bến vẫn ngồi đó vẫn chờ đò chẳng ngại nắng vàng hay mưa sa
Nhung gấm lụa đào xe mới nhà giàu chuyến đò hôm nào nay thêu hoa
Thề hẹn ngày xưa đò chẳng nhớ chỉ còn thân gầy trông ngồi đó
Sương áo bạc màu thân trắng ngày nào vẫn chờ mong đò về bến thôi
Ai ngờ đâu tình ta, duyên phận này lìa xa chốn này
Hữu duyên cơ hàn, thương thân nàng phận bạc như vôi
Trách than trách phận chứ sao trách đò hỡi người ơi
Duyên tình nay tận, nay đành thôi nhận chỉ mong sao đò nay được vui
Mai kia nắng vàng, sông xanh sẽ có người tìm bến mới
Bến hãy ngờ rằng đang có người chờ bến ở một nơi nào bến ơi
Người nhớ người thương, người vấn người vương, duyên tình này thôi đã lỡ
Đò có ngờ đâu tình trót bền lâu thân gầy hao mòn không nỡ bỏ
Sông vắng, người chờ, ánh trăng vàng thêm quạnh hiu
Thương xót phận đời bạc bẽo cớ sao tình đời không được yêu
Thiên thai duyên tình ta giờ đây cách xa
Dòng người cuốn theo phồn hoa
Thân nàng nay ngọc ngà nơi chốn xa
Đời trai lênh đênh giữa nơi đồng quê đâu dám phiêu bồng nơi nhung gấm
Nàng đâu có nghe tiếng chim nức lòng phận nghèo ai ơiiiii...
Trách sao lòng người cầu sang
Nỡ buông câu thề, nói không quay về đò xa chốn đây
Tiếng ai một mình thở than
Xót thương phận đời dở dang
Sao em mang hết đau thương, dứt tơ vương hỡi người
Đò ơi đò ơi...ơi.đò...
Lòng này nhớ thương đò xưa, trăng ngàn khơi tìm đò nơi đâu
Lối xưa còn ai quay về, trách than người buông câu thề
Lòng người nương nấu, lòng người ai thấy trách ai đò ơi...
Bến vẫn ngồi đó vẫn chờ đò chẳng ngại nắng vàng hay mưa sa
Nhung gấm lụa đào xe mới nhà giàu chuyến đò hôm nào nay thêu hoa
Thề hẹn ngày xưa đò chẳng nhớ chỉ còn thân gầy trông ngồi đó
Sương áo bạc màu thân trắng ngày nào vẫn chờ mong đò về bến thôi
Ai ngờ đâu tình ta, duyên phận này lìa xa chốn này
Hữu duyên cơ hàn, thương thân nàng phận bạc như vôi
Trách than trách phận chứ sao trách đò hỡi người ơi
Duyên tình nay tận, nay đành thôi nhận chỉ mong sao đò nay được vui
Mai kia nắng vàng, sông xanh sẽ có người tìm bến mới
Bến hãy ngờ rằng đang có người chờ bến ở một nơi nào bến ơi
Người nhớ người thương, người vấn người vương, duyên tình này thôi đã lỡ
Đò có ngờ đâu tình trót bền lâu thân gầy hao mòn không nỡ bỏ
Sông vắng, người chờ, ánh trăng vàng thêm quạnh hiu
Thương xót phận đời bạc bẽo cớ sao tình đời không được yêu
Thiên thai duyên tình ta giờ đây cách xa
Dòng người cuốn theo phồn hoa
Thân nàng nay ngọc ngà nơi chốn xa
Đời trai lênh đênh giữa nơi đồng quê đâu dám phiêu bồng nơi nhung gấm
Nàng đâu có nghe tiếng chim nức lòng phận nghèo ai ơiiiii...
( A.T (VN) )
www.ChordsAZ.com